Michael Owen: Huyền thoại của Liverpool

notAbot

Well-known member
Bài đăng
2,028
Lượt thích
12
Fcoin
30,388.76FC
Sự nghiệp của Michael Owen, cầu thủ Anh duy nhất đoạt Quả bóng vàng trong hơn 3 thập kỷ qua, bị bao phủ bởi những chấn thương, trải dài trong màu áo CLB lẫn đội tuyển quốc gia. Nếu có một cơ thể dẻo dai và khỏe mạnh hơn, rất có thể chàng tiền tạo "thần đồng" này hẳn đã có một sự nghiệp rực rỡ hơn rất nhiều.

Huyền thoại Liverpool, nhưng lại là fan… Everton

Tuy chưa từng giành vinh quang ở cấp độ đội tuyển, chưa từng giành Champions League, nhưng Owen vẫn xứng đáng có một chỗ đứng trang trọng trong ngôi đền của các huyền thoại bóng đá Anh nói riêng và thế giới nói chung. Những pha bứt tốc nhanh như mũi tên, những cú dứt điểm tinh tế và chính xác đã đi liền với thương hiệu của chàng trung phong "không cao, nhưng ai cũng phải ngước nhìn" này.

* Bàn thắng nào đẹp nhất mà anh từng ghi trong sự nghiệp, không tính bàn vào lưới Argentina tại World Cup 1998?.

Tôi nhớ một bàn khi đá cho đội U15 Anh tại St James’ Park. Đối thủ hôm ấy là Scotland vừa gỡ hòa 1-1. Tôi đứng ở vòng tròn trung tâm, giao bóng, lao lên và thấy khoảng trống, thế là tôi lừa qua 4 cầu thủ đối phương trước khi sút bóng hạ thủ môn. Đài Sky hôm ấy có truyền hình và tôi đã được xem lại pha ghi bàn ấy. Trận đấu ấy kết thúc với tỷ số 2-1, một ngày đáng nhớ.

* Anh có lưu lại những pha ghi bàn của mình để lấy ra xem khi buồn chán?

(Cười to). Không hề, nếu có ai đó làm phóng sự trên truyền hình thì tôi sẽ coi, không thì tôi.

* Là fan của Everton, vậy mà anh lại ăn mừng cực kỳ mãnh liệt sau khi ghi bàn vào lưới Everton trong trận derby Merseyside đầu tiên?.

Khi ấy tôi đã chơi cho Liverpool trong một thời gian đủ dài rồi. Những mối liên kết với các đồng đồng và CĐV đã bền chặt hơn.

Tôi không thể hiểu nổi những cầu thủ hôn lên logo CLB ngay sau khi vừa đến. Nó giống như bước vào mối tình với một cô bạn gái mới vậy, bạn đâu thể có cảm xúc ngay lập tức vậy, phải phát triển theo thời gian chứ. Khi tôi đã chơi cho Liverpool đủ lâu, tình cảm nảy sinh là một chuyện tự nhiên. Vì thế khi ghi bàn vào lưới đối thủ lớn nhất, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi không hề ghét Everton. Tôi ủng hộ họ từ khi còn bé, chỉ là cảm giác ghi bàn trong trận derby quá đặc biệt thôi.



* Các CĐV Everton cư xử với anh thế nào những ngày này?

Họ rất OK. Họ hay hát những bài chết nhạo tôi, nhưng nhìn chung họ rất dễ mến. Khi còn sống ở Liverpool, xung quanh tôi có nhiều CĐV Everton. Khi trở về đây để thăm bố mẹ, tôi cũng gặp một số fan Everton, họ đều thân thiện.



* Cảm giác của anh khi lập cú hat-trick ngay trên đất Đức thế nào nhỉ?

Phi thường. Bàn đầu tiên khác với bàn thứ 3 vì nó là bàn quân bình tỷ số. "Tốt quá, trận đấu sẽ trở lại vạch xuất phát," tôi nghĩ. Không ngờ mọi thứ sau đó còn tuyệt vời hơn.

Lập hat-trick trong một trận đấu quốc tế vốn đã khó, thực hiện nó vào lưới tuyển Đức lại còn khó hơn. Đấy là một trong những thời khắc đẹp nhất của tôi trong màu áo tuyển Anh. Đấy cũng là những khoảnh khắc mà các CĐV Anh sẽ lưu lại cho mình trong một thời gian dài.

Michael Owen: Huyền thoại của Liverpool (Kỳ 1) - 1


Danh hiệu QBV là đỉnh cao nhất trong sự nghiệp của Owen​

* Gia nhập Real Madrid bao lâu thì anh mới biết là có những cầu thủ luôn được đặc quyền đá chính?

Tôi chưa từng nói có bất kỳ ai tại Real được đặc quyền này nhé. Cuộc cạnh tranh vị trí ở Real vào thời điểm ấy thật sự kinh khủng. Tôi ghi bàn trong 7 trận liên tiếp, nhưng đến trận thứ 8 thì mới phút thứ 55 đã bị thay ra mất rồi, đến trận kế tiếp nữa thì dự bị luôn.

Nhưng thời gian của tôi tại Real thật sự tốt hơn mọi người nghĩ nhiều. Tôi đá chính nhiều trận hơn là vào sân thay người, mặc dù mọi người cứ thích nhìn vào khoảng thời gian tôi dự bị. Tôi thuộc nhóm được thi đấu nhiều nhất trong đội hình.

Chơi bóng tại Tây Ban Nha rõ ràng đã giúp tôi mở mắt. Tôi được chơi ở nhiều sân vận động khác nhau và chạm trán rất nhiều cầu thủ tuyệt vời. Tôi có quan hệ tốt với các CĐV. Tôi sẽ không đánh đổi thời gian ở đó với bất kỳ thứ gì dù tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện sẽ trở lại Premier League.

* Steve McManaman có giúp anh thích nghi với cuộc sống mới?

Tôi nghĩ Macca tận hưởng cuộc sống tại Madrid nhiều hơn tôi. Anh ấy là một người cởi mở và thích thay đổi phong cách. Tôi thích những nhà hàng mở cửa vào giờ bình thường hơn là mở từ tờ mờ sáng, nhưng Macca thì rất dễ thích nghi với mọi thứ.

* Khoảng thời gian rãnh rỗi khi không tập luyện hay thi đấu thì anh làm gì? Anh có hay giao lưu với Beckham không?

Có chứ, chúng tôi là đồng đội từ CLB lên trên tuyển mà. Chúng tôi cũng nói tiếng Anh và khá hợp nhau. À, còn có Woody (Jonathan Woodgate) nữa chứ. Chúng tôi thường hẹn nhau đi ăn cùng.

Nhà hàng ở Tây Ban Nha rất tốt, đồ ăn lại ngon. Chúng tôi ăn và uống ít rượu đến tận sáng mới về. Tôi gặp nhiều khó khăn trong việc thuê người trông trẻ vì vấn đề ngôn ngữ, nhưng Tây Ban Nha vẫn là một trải nghiệm tuyệt vời với sự nghiệp và cá nhân tôi.

* Vậy thứ ngôn ngữ nào anh nói tốt hơn: Tây Ban Nha hay Wales?

Tây Ban Nha. Tôi không nói được nhiều tiếng Wales, có lẽ chỉ "Chúc mừng sinh nhật", hay vài câu cơ bản thôi. Trong buổi họp báo đầu tiên, một trong những câu đầu tiên tôi nói là "Tôi đang học tiếng Tây Ban Nha từng chút một", các phóng viên nghe thế và cứ ngỡ tiếng Tây Ban Nha tôi rất khá và đặt thêm vào câu hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha.
 

notAbot

Well-known member
Bài đăng
2,028
Lượt thích
12
Fcoin
30,388.76FC
Michael Owen có nhiều nỗi niềm riêng khi rời Liverpool. “Thần đồng” một thời của bóng đá Anh đã chạnh lòng khi The Kop đăng quang ở Champions League.

Chạnh lòng khi thấy Liverpool giành Champions League

* Anh nghĩ gì khi xem Liverpool đánh bại AC Milan và giành Champions League chỉ 1 năm sau khi rời đội?

Tôi xem trận đấu ấy ở Madrid với vợ mình. Bọn trẻ thì đã ngủ trên lầu. Khi tỷ số đang là 0-3, tôi nghĩ Liverpool thua chắc rồi. Nhưng sau bàn rút ngắn cách biệt đầu hiệp 2, tôi biết rồi sẽ có chuyện kỳ tích xảy ra.

Một điều thú vị: tôi chính là người cuối cùng nhắn tin chúc toàn đội may mắn và cũng là người đầu tiên nhắn tin chúc mừng. Họ đều là bạn tốt của tôi cả: Stevie Gerrard, Jamie Carragher và Dietmar Hamann.

Tôi đã nói chuyện với tất cả sau trận đấu và mừng cho họ. Tất nhiên là không tránh khỏi suy nghĩ: "Nếu mình còn ở đó thì sao nhỉ? Mình có thể làm gì trong trận đấu này?". Nhưng chỉ thoáng qua thôi, tôi không phải là người nhìn về quá khứ để tiếc nhớ. Vô địch Champions League là ước mơ của tôi suốt cả sự nghiệp, nhưng tôi không ganh tỵ với người khác. Chỉ hơi chạnh lòng: mình ở đó bao năm mà chả thể vô địch, mình vừa đi là đội giành Cúp, mình đúng tệ.

* Trước khi trở lại Anh chơi cho Newcastle, có thật là anh đã có lời mời từ Anfield không?

Thật. Tôi thậm chí đã nói chuyện với giám đốc điều hành Rick Parry, gặp gỡ Rafa Benitez ngay tại Liverpool và về cơ bản đã đồng ý về một cuộc chuyển nhượng. Nhưng vấn đề chính là Real Madrid và Liverpool không thể gút được giá chuyển nhượng trong khi Newcastle tỏ ra mặn mà hơn.

Madrid cảm thấy Liverpool khó mà đáp ứng được chi phí mà họ chờ đợi và thế là tôi được bán cho Newcastle. Đấy là một năm có World Cup và tôi thì cần được thi đấu. Real thì vừa mua thêm 2 tiền đạo, vì thế việc tôi chuyển sang St James’ Park là tốt cho tất cả. Đấy là một địa điểm có nhiều nét tương đồng với Liverpool, đặc biệt là việc các CĐV ở đây rất điên cuồng với bóng đá.

* Anh là một người thầm lặng và có vẻ khép kín. Trong phòng thay quần áo anh thế nào?

Tôi luôn dè dặt và ít cởi mở với những người mà mình không biết. Trong năm đầu tiên tại Newcastle và Madrid, mọi người cứ nghĩ tôi là kẻ rụt rè. Nhưng chỉ một thời gian sau tôi sẽ hoạt bát, vui vẻ như tất cả mọi người.

Michael Owen: Huyền thoại của Liverpool (Kỳ 2) - 1


Owen cảm thấy chạnh lòng khi Liverpool giành Champions League 2005​

* Nghe bảo anh là một cao thủ bóng bàn. Có ai từng là đối thủ của anh chưa?

Tôi chơi mỗi khi có cơ hội. Thời gian đầu tiên trên đội tuyển Gazza là một đối thủ đáng gờm. Anh ấy có cú thuận tay và trái tay lợi hại như nhau. Ian Wright và Glenn Hoddle cũng giỏi, Rio thì chơi ngày càng khá.

* Theo một số đồng đội, anh chính là VĐV thể thao toàn diện nhất trên tuyển. Có môn nào mà anh không chơi được không?

Này, thật ra tôi không giỏi bóng bàn đến mức mọi người vẫn nghĩ đâu. Tôi chỉ chơi một môn khi biết mình có thể thắng người ta. Giống như khi thách Rio đánh bóng bàn, tôi nhắm mình phải thắng được anh ta rồi mới tuyên chiến. Còn không thì... thôi.

* Có thật là anh đưa cho em gái mình 50 bảng/tháng để chọn nhạc cho mình nghe?

Không đến mức chuyển tiền hàng tháng đâu, nhưng đúng là có việc đó. Tôi cực kỳ dốt nhạc. Vì thế tôi mà thích bài nào thì tôi nghe và cố nhớ vài câu điệp khúc, rồi tôi hát lại cho em gái mình nghe và nó sẽ đi tìm CD về cho tôi.

Tôi rất kém trong việc nhớ tên bài hát và ca sĩ. Một lần nọ tôi bay đến Dubai và nghe album của The Beatles trong suốt chuyến bay. Tôi đã trở về với một bản danh sách dài những bài hát và bây giờ đã trở thành fan ruột của nhóm nhạc này.

* Câu chuyện hoang đường nhất mà báo chí từng thêu dệt về anh là gì?

Cho đến giờ, tôi có thể nói 90% câu chuyện mà báo chí viết về tôi là sự thật, dù thỉnh thoảng nhà báo cũng thêm mắm thêm muối một tí. Ví dụ như có ai đó phát hiện ra tôi đến Newcastle trên trực thăng rồi viết bài về chuyện tôi cố học lái thông qua viên phi công ấy. Chuyện ấy hoàn toàn không có, tôi chả bam giờ dám học cả. Tôi chỉ thích ngồi phía sau mà đọc báo mà thôi.

Ngay từ khi còn rất trẻ, tôi đã phải sống với sự soi mói ấy. Tôi làm bất cứ việc gì, mua món đồ nào, đi đâu cũng có câu chuyện viết về mình. Họ thường mô tả phân nửa sự thật và bịa đặt phân nửa còn lại. Nhưng tôi không còn cảm thấy khó chịu vì những điều đó nữa, không còn tự đặt ra câu hỏi "Ai đã viết bài báo ấy?" nữa. Tôi đã có bọn trẻ và có những mối quan tâm khác. Việc lên báo đính chính càng làm cho câu chuyện lan truyền nhanh hơn. Tốt nhất là lờ nó đi thôi.

* Anh làm gì trong những ngày chấn thương? Đọc sách? Nấu nướng, hay xem Deal or no Deal?

Tôi thật sự rất thích Deal or No Deal, tôi không bỏ một phần nào cả. Nhưng bạn đừng nghĩ chấn thương thì rảnh, bạn vẫn phải đến sân tập hàng ngày để tập hồi phục. Những trận không đá được bạn vẫn phải xem chứ đâu bỏ được.

* Là một ông bố hiện đại, anh biết thay tã không?

Biết chứ, mặc dù tôi không làm thường xuyên. Vợ tôi hay tắm bọn trẻ, còn tôi sẽ giúp những việc khác. Nhưng tất nhiên là những việc trong nhà cô ấy làm nhiều hơn.

* Ai là hậu vệ giỏi nhất mà anh từng đối mặt?

Nhiều, nhưng có lẽ tôi sẽ chọn cái tên Marcel Desailly. Anh ấy rất nhanh và khỏe hơn bất kỳ ai, lại thêm việc kèm bạn kè kè như một cái máy vậy. Đúng là một con quái vật.

* Giờ anh định làm gì tiếp đây: HLV, BLV truyền hình, hay người huấn luyện ngựa?

Cả 3. Tôi thích tiếp tục làm gì đó dính với bóng đá, thậm chí là viết báo hay nói chuyện trên truyền hình. Bóng đá là một phần quan trọng của đời tôi, ngựa cũng là niềm đam mê lớn, nhưng chỉ chơi thôi chứ huấn luyện thì không đâu. Tôi không thể thức dậy vào lúc sáng sớm và đối diện với câu hỏi từ cả nghìn người gửi ngựa ở trang trại mình.
 
Top