notAbot
Well-known member
Tại Ellan Road của Leeds cách đây không lâu, sau 17 phút bóng lăn, Raheem Sterling nhận bóng ở chếch bên cánh trái. Anh bó vào trung lộ, lần lượt vượt qua Luke Ayling và Liam Cooper trước khi dứt điểm mở tỉ số. Một bàn thắng điển hình của Sterling và cũng điển hình của một tiền đạo cánh nghịch kèo: Bó vào trung lộ và dứt điểm.
Nhưng theo thời gian của trận đấu, các pha tấn công tương tự của City bị bắt bài và mất dần tính đột biến. Phil Foden chạy chéo vào trong, Ferran Torres cũng thế, rồi Kevin de Bruyne, Riyad Mahrez, Bernardo Silva đều thế. Mọi thứ lặp lại chán ngắt đến nỗi BLV Martin Tyler của đài Sky Sports phải than thở: "Lại tiếp tục, kiểu Mahrez, rồi lại Foden, giờ là Torres".
Những phút cuối cùng, Sterling lại cắt vào trong và dứt điểm ra ngoài. Man City có thêm một vài cơ hội khác, nhưng không nhiều. City dứt điểm nhiều gần gấp đôi đội chủ nhà (23 so với 12) nhưng Leeds lại trúng đích nhiều hơn (7 so với 2), và có bàn thắng kỳ vọng xG nhiều hơn (2,6 so với 1,4).
Sự nhàm chán trong tấn công của City không phải điều trùng hợp. Guardiola đã xác định rõ ràng rằng những cầu thủ thuận chân phải như Sterling hay Torres sẽ đá trái, còn thuận chân trái như Mahrez và Silva thì ở cánh đối diện.
Trong trận đấu với Leeds, mọi thứ càng rõ ràng hơn. De Bruyne lên đỉnh cao ở vị trí "số 8" lệch phải trong hệ thống 3 tiền vệ trung tâm nhưng được chuyển sang bên trái ở Elland Road. Cầu thủ thuận chân trái Foden thì lại được Pep đẩy vào chỗ mọi khi của De Bruyne bên cánh phải. Cả hai được phép cầm bóng và dứt điểm mỗi khi có khoảng trống.
Đây là kế hoạch một màu Pep dùng để chống lại ông thầy cũ Marcelo Bielsa. Pep cho rằng việc Leeds có xu hướng dâng tiền vệ lên cao sẽ lộ ra không gian để đánh vào. Như vậy, nó đáng để City "nghiêng" hàng tiền vệ tấn công của mình vào vị trí có thể dứt điểm, thay vì để De Bruyne chơi như mọi khi là bám biên phải, trước khi tung ra những đường tạt hình quả chuối vào vòng cấm. Tư duy của Pep có vẻ logic, đặc biệt là trong bối cảnh City thiếu cả 2 trung phong thực thụ là Sergio Aguero và Gabriel Jesus.
Nhưng Pep có thể đã quên rằng chính ông mới là người vươn tới đỉnh cao khi quyết định đi ngược xu hướng dùng tiền đạo cắt vào trong. Phiên bản City tốt nhất là khi Leroy Sane bám biên trái còn Sterling thì ở cánh đối diện. Hai mũi nhọn này sẽ xuống tận đáy biên trước khi căng ngang vào trong để đối phương hoặc trung phong như Aguero dứt điểm.
Hàng tiền vệ cũng có sự đối xứng tương tự, De Bruyne ở bên phải còn David Silva - cầu thủ thuận chân trái, thì ở bên trái. Với cách bố trí này, vấn đề không còn nằm ở số cú sút City tạo ra, mà là chất lượng của nó.
Trên thực tế, việc dùng tiền đạo bó vào trong cũng không tự thân là một vấn đề. Liverpool vẫn đang thành công với cặp cánh nghịch kèo Sadio Mane và Mohamed Salah. Trước đó, là Franck Ribery và Arjen Robben kinh điển của Bayern. Lionel Messi cùng Neymar ở Barcelona cũng là một ví dụ không thể thiếu.
Nhưng Pep tìm ra cách tiếp cận khác, trải dài các cầu thủ theo chiều rộng sân nhất có thể. Sane sẽ xuống cánh thật sâu rồi chuyền vào trong, nơi các hậu vệ đối phương đã bị tán loạn, tạo cơ hội cho các tiền vệ hoặc trung phong dứt điểm. Nhưng khi có Benjamin Mendy, Pep lại không ưa dùng Sane nữa.
Với những gì từng thể hiện ở Monaco, Mendy là một cầu thủ bám biên trái tuyệt vời và khi có anh trên sân, Pep muốn tiền đạo cùng cánh được giải thoát. Ở Elland Road, đúng là Sterling được chơi tự do hơn thay vì bám biên trái, thoải mái bó vào trong. Nhưng Mendy đã không còn ở đỉnh cao, bằng chứng là việc tấn công tầm thường mà phòng ngự cũng không xong, rốt cuộc bị thay ra khi trận đấu chỉ còn 20 phút.
Ở cánh đối diện, Kyle Walker đã không còn là một hậu vệ biên truyền thống. Anh thường xuyên bó vào trong phân phối bóng như một tiền vệ thay vì chồng cánh. Cùng với việc tiền đạo phía trên cũng bó vào trong, City coi như cũng không đào sâu hướng tấn công bên cánh này.
Tân binh Torres là một cầu thủ chạy cánh đúng nghĩa, chơi thuận kèo ở Valencia nhưng Pep có vẻ không muốn tận dụng sở trường này của anh. Với Sterling cũng vậy, hiếm khi cựu cầu thủ Liverpool di chuyển xuôi chiều dọc sân như bình thường rối tạt vào bằng chân không thuận.
Mùa trước, Sterling ghi 20 bàn ở Premier League - thành tích tốt nhất trong sự nghiệp nhưng chỉ có đúng 1 kiến tạo. Trong 2 mùa trước, Sterling "chỉ" ghi lần lượt 18 và 17 bàn nhưng có tới 11 và 10 kiến tạo. Sterling giờ là một sát thủ đúng nghĩa nhưng giảm nguy hiểm khi tấn công nếu xét theo mặt bằng chung.
Hãy chú ý đến chi tiết sau, cơ hội tốt nhất của City (không tính bàn thắng) trước Leeds, dựa theo hệ quy chiếu xG, đến từ tình huống Sterling bám biên hiếm hoi trước khi tạt vào bằng chân trái. Torres xuất hiện ở cột xa rồi dứt điểm nhưng cú sút đã bị chặn. Pha bóng đó chỉ có cơ hội thành bàn (xG) là 0,14 nhưng vẫn là cơ hội tốt nhất của City, nhất là so với chiến thuật căn bản của họ là cắt vào trong và dứt điểm dù trước mặt là biển người.
Pha bóng này từng là hương vị của một Man City đỉnh cao xưa cũ. Man City phiên bản hiện tại có thể tái lập điều này nếu trả De Bruyne về vị trí ưa thích của mình, trong khi Mendy gạt bỏ áp lực để lao lên tấn công nhiều hơn. Quan trọng nhất, chính Pep phải đổi mới tư duy. Ngày trước, ông từng tấn công đối thủ từ mọi góc độ, giờ đây chỉ còn là cái bóng đơn điệu một màu của chính mình.
Nhưng theo thời gian của trận đấu, các pha tấn công tương tự của City bị bắt bài và mất dần tính đột biến. Phil Foden chạy chéo vào trong, Ferran Torres cũng thế, rồi Kevin de Bruyne, Riyad Mahrez, Bernardo Silva đều thế. Mọi thứ lặp lại chán ngắt đến nỗi BLV Martin Tyler của đài Sky Sports phải than thở: "Lại tiếp tục, kiểu Mahrez, rồi lại Foden, giờ là Torres".
Những phút cuối cùng, Sterling lại cắt vào trong và dứt điểm ra ngoài. Man City có thêm một vài cơ hội khác, nhưng không nhiều. City dứt điểm nhiều gần gấp đôi đội chủ nhà (23 so với 12) nhưng Leeds lại trúng đích nhiều hơn (7 so với 2), và có bàn thắng kỳ vọng xG nhiều hơn (2,6 so với 1,4).
Sự nhàm chán trong tấn công của City không phải điều trùng hợp. Guardiola đã xác định rõ ràng rằng những cầu thủ thuận chân phải như Sterling hay Torres sẽ đá trái, còn thuận chân trái như Mahrez và Silva thì ở cánh đối diện.
Trong trận đấu với Leeds, mọi thứ càng rõ ràng hơn. De Bruyne lên đỉnh cao ở vị trí "số 8" lệch phải trong hệ thống 3 tiền vệ trung tâm nhưng được chuyển sang bên trái ở Elland Road. Cầu thủ thuận chân trái Foden thì lại được Pep đẩy vào chỗ mọi khi của De Bruyne bên cánh phải. Cả hai được phép cầm bóng và dứt điểm mỗi khi có khoảng trống.
Đây là kế hoạch một màu Pep dùng để chống lại ông thầy cũ Marcelo Bielsa. Pep cho rằng việc Leeds có xu hướng dâng tiền vệ lên cao sẽ lộ ra không gian để đánh vào. Như vậy, nó đáng để City "nghiêng" hàng tiền vệ tấn công của mình vào vị trí có thể dứt điểm, thay vì để De Bruyne chơi như mọi khi là bám biên phải, trước khi tung ra những đường tạt hình quả chuối vào vòng cấm. Tư duy của Pep có vẻ logic, đặc biệt là trong bối cảnh City thiếu cả 2 trung phong thực thụ là Sergio Aguero và Gabriel Jesus.
Nhưng Pep có thể đã quên rằng chính ông mới là người vươn tới đỉnh cao khi quyết định đi ngược xu hướng dùng tiền đạo cắt vào trong. Phiên bản City tốt nhất là khi Leroy Sane bám biên trái còn Sterling thì ở cánh đối diện. Hai mũi nhọn này sẽ xuống tận đáy biên trước khi căng ngang vào trong để đối phương hoặc trung phong như Aguero dứt điểm.
Hàng tiền vệ cũng có sự đối xứng tương tự, De Bruyne ở bên phải còn David Silva - cầu thủ thuận chân trái, thì ở bên trái. Với cách bố trí này, vấn đề không còn nằm ở số cú sút City tạo ra, mà là chất lượng của nó.
Trên thực tế, việc dùng tiền đạo bó vào trong cũng không tự thân là một vấn đề. Liverpool vẫn đang thành công với cặp cánh nghịch kèo Sadio Mane và Mohamed Salah. Trước đó, là Franck Ribery và Arjen Robben kinh điển của Bayern. Lionel Messi cùng Neymar ở Barcelona cũng là một ví dụ không thể thiếu.
Nhưng Pep tìm ra cách tiếp cận khác, trải dài các cầu thủ theo chiều rộng sân nhất có thể. Sane sẽ xuống cánh thật sâu rồi chuyền vào trong, nơi các hậu vệ đối phương đã bị tán loạn, tạo cơ hội cho các tiền vệ hoặc trung phong dứt điểm. Nhưng khi có Benjamin Mendy, Pep lại không ưa dùng Sane nữa.
Với những gì từng thể hiện ở Monaco, Mendy là một cầu thủ bám biên trái tuyệt vời và khi có anh trên sân, Pep muốn tiền đạo cùng cánh được giải thoát. Ở Elland Road, đúng là Sterling được chơi tự do hơn thay vì bám biên trái, thoải mái bó vào trong. Nhưng Mendy đã không còn ở đỉnh cao, bằng chứng là việc tấn công tầm thường mà phòng ngự cũng không xong, rốt cuộc bị thay ra khi trận đấu chỉ còn 20 phút.
Ở cánh đối diện, Kyle Walker đã không còn là một hậu vệ biên truyền thống. Anh thường xuyên bó vào trong phân phối bóng như một tiền vệ thay vì chồng cánh. Cùng với việc tiền đạo phía trên cũng bó vào trong, City coi như cũng không đào sâu hướng tấn công bên cánh này.
Tân binh Torres là một cầu thủ chạy cánh đúng nghĩa, chơi thuận kèo ở Valencia nhưng Pep có vẻ không muốn tận dụng sở trường này của anh. Với Sterling cũng vậy, hiếm khi cựu cầu thủ Liverpool di chuyển xuôi chiều dọc sân như bình thường rối tạt vào bằng chân không thuận.
Mùa trước, Sterling ghi 20 bàn ở Premier League - thành tích tốt nhất trong sự nghiệp nhưng chỉ có đúng 1 kiến tạo. Trong 2 mùa trước, Sterling "chỉ" ghi lần lượt 18 và 17 bàn nhưng có tới 11 và 10 kiến tạo. Sterling giờ là một sát thủ đúng nghĩa nhưng giảm nguy hiểm khi tấn công nếu xét theo mặt bằng chung.
Hãy chú ý đến chi tiết sau, cơ hội tốt nhất của City (không tính bàn thắng) trước Leeds, dựa theo hệ quy chiếu xG, đến từ tình huống Sterling bám biên hiếm hoi trước khi tạt vào bằng chân trái. Torres xuất hiện ở cột xa rồi dứt điểm nhưng cú sút đã bị chặn. Pha bóng đó chỉ có cơ hội thành bàn (xG) là 0,14 nhưng vẫn là cơ hội tốt nhất của City, nhất là so với chiến thuật căn bản của họ là cắt vào trong và dứt điểm dù trước mặt là biển người.
Pha bóng này từng là hương vị của một Man City đỉnh cao xưa cũ. Man City phiên bản hiện tại có thể tái lập điều này nếu trả De Bruyne về vị trí ưa thích của mình, trong khi Mendy gạt bỏ áp lực để lao lên tấn công nhiều hơn. Quan trọng nhất, chính Pep phải đổi mới tư duy. Ngày trước, ông từng tấn công đối thủ từ mọi góc độ, giờ đây chỉ còn là cái bóng đơn điệu một màu của chính mình.