notAbot
Well-known member
Có nhiều cầu thủ giỏi, một số ít hơn những cầu thủ được gọi là vĩ đại, nhưng chỉ có duy nhất một người được gọi là "Vua bóng đá" mà thôi. Ông là Edson Arantes do Nascimento, được biết đến nhiều hơn với cái tên Pele.
Kỳ 1 - Pele: "Tôi ghét nhất bị gọi là Pele"
Đã đến tuổi thất thập cổ lai hy, Pele vẫn khỏe mạnh và có mặt ở nhiều sự kiện thể thao. Và đi đến đâu, Pele cũng được đón tiếp rất nồng nhiệt. Những di sản mà Pele để cho đời không chỉ dừng lại trong lĩnh vực bóng đá. Ông còn là một nhạc sĩ viết nhạc trẻ em, một diễn viên và một gương mặt quảng cáo cho... Viagra!
* Ông có nhớ lần đầu tiên mình đá một quả bóng?
Tất nhiên tôi nhớ. Khi ấy tôi 6 tuổi, ngay đúng ngày sinh nhật của mình. Bố tôi đang là cầu thủ ở một CLB địa phương tên là Bauru, ở gần Sao Paolo. Nhưng thời ấy dễ gì kiếm được một quả bóng da, nó quá đắt đỏ so với thu nhập của bố tôi. Thế là đúng ngày sinh nhật, một trong những đồng đội của bố tôi - tên là Sosa - đã tặng cho tôi một quả bóng da đầu tiên trong đời.
Đấy là lần đầu tôi biết đến cảm giác được đá quả bóng thật. Trước đó chúng tôi lấy vở và giấy, hoặc sang hơn là vỏ bưởi để tết thành quả bóng. Đấy là một thời đại hoàn toàn khác. Giờ thì bạn đã có bóng da, bóng nhựa, đủ thứ trên đời.
Một thời gian sau nữa, khi tôi đã 12 hay 13 tuổi, chúng tôi đến sân tập. Cuối mỗi buổi tập, các cầu thủ thường đá một quả bóng ra khỏi sân tập để bọn trẻ nghèo khổ được tiếp xúc với một quả bóng thật mà không phải bỏ tiền mua.
* Edson Arantes do Nascimento, nghe bảo tên ông dài đến mức ông phải đổi sang biệt danh Pele để ký tên cho lẹ?
Không, không, làm gì có. Tôi sẵn sàng ký trọn vẹn tên mình dù cho mất cả một ngày. Pele là biệt danh từ khi tôi còn đi học ở Sao Paolo. Tôi chả biết vì sao mình lại được gọi là như vậy cả.
Lúc ban đầu khi bị bạn bè gọi là Pele, tôi tức vô cùng, tôi sẵn sàng đánh nhau để chúng đừng gọi nữa. Khi ấy tôi mới 5 tuổi, nhưng hung hăng lắm. Tôi hét vào mặt chúng: "Tao tên là Edson".
Edson là tên do bố tôi đặt, dựa trên nhà khoa học người Mỹ rất nổi tiếng vào thời đấy là Thomas Edison. Vậy nhưng chả có ai dùng cái tên Edson ấy cả. Chúng cứ: "Ê, Pele ra đây chơi". Riết rồi... quen hồi nào không hay. Bây giờ tôi lại thấy cái tên ấy... thú vị, dễ gọi, dễ đọc, có 4 chữ cái thôi. Và tôi chợt nghĩ: Pele có lẽ là cái tên mà Chúa đặt cho mình.
Huyền thoại bóng đá người Brazil - Pele
* Bao giờ thì ông nhận ra mình giỏi hơn bất kỳ cầu thủ nào trên đời?
Thật ra tôi chả bao giờ nhận ra hay tự nhận gì cả. Bố tôi chơi bóng tại Sao Paolo, mọi người biết cả. Ban đầu tôi được biết đến với tư cách là con trai của Dondinho. Đến khi 12, 13 hay 14 gì đây, mọi người nói với nhau: "Thằng bé của Dondinho đã cũng được lắm đấy" chứ đâu có nói: "Pele đá tốt" đâu.
Khi 16 tuổi, một người bạn của bố tên là [Valdemar] de Brito, đã rủ tôi đến dự buổi tuyển lựa cầu thủ của Santos. Ngay tuần đầu tiên họ đã nói: "OK, chúng tôi sẽ ký hợp đồng với cậu, cậu sẽ ở lại đây ngay từ hôm nay".
Từ ấy, tôi bắt đầu nhận ra mình đá cũng được, bởi vì Santos là đội nổi tiếng toàn quốc mà. Rồi tôi bước vào tập luyện, sinh hoạt, thi đấu, có thời gian đâu mà xem mình đứng ở đâu.
16 tuổi, tôi đá trận chính thức đầu tiên cho Santos. Chỉ 1 tháng sau tôi được vào đội tuyển quốc gia. Trận đầu tiên là trên sân Maracana và đối thủ là Argentina. Tôi ghi 1 bàn. Đến khi 17, họ triệu tập tôi vào danh sách dự World Cup và tôi trở thành cầu thủ trẻ tuổi nhất vô địch thế giới. Nhưng tôi cũng chả dừng lại để tự sướng: "Mình giỏi quá, mình là số 1".
Tôi chưa từng so sánh bản thân mình với bất kỳ cầu thủ nào. Bố tôi vẫn hay nói: "Chúa đã bạn cho con món quà: đó là tài năng chơi bóng. Thế thì con hãy giữ món quà ấy cho riêng mình, phải chuẩn bị để luôn có phong độ tốt để không ai có thể ngăn chặn con trên sân". Tôi giữ lời khuyên của bố theo mình đến suốt đời.
* Ông còn giữ ký ức gì của kỳ World Cup 1958?
Khi ấy tôi mới 17 tuổi, nhưng tôi nhớ mọi thứ rất, rất rõ ràng. Lý do đầu tiên: đấy là một kỳ World Cup rất thành công. Lý do thứ 2: đấy là lần đầu tiên tôi rời khỏi Brazil.
Tôi nhớ là sau trận chung kết, tôi quá vui mừng vì mình được thi đấu và đội nhà thì vô địch đến mức chỉ muốn gọi điện ngay về cho gia đình. Tôi muốn báo tin này cho họ vì thời ấy chỉ có duy nhất một phương tiện để theo dõi là radio mà thôi.
Tôi đã hỏi các phóng viên: "Tôi có thể tìm điện thoại ở đâu nhỉ? Tôi muốn gọi cho bố". Nhưng chả ai có điện thoại cả. Vì thế tôi phải chờ sang đến hôm sau mới gọi về được.
Tôi còn nhớ mình nói: "Chào bố! Chúng ta vô địch, vô địch rồi bố ơi!". Tất cả các cầu thủ đều xếp hàng để được gọi về nhà và nói những câu tương tự thế thôi. Ngày nay, nếu một cầu thủ ghi bàn, anh ta sẽ chạy đến camera và nói: "Mẹ ơi, con ghi bàn rồi nè". Hình ảnh sẽ được trực tiếp đến người mẹ. Thời của tôi, mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều.
* Dự World Cup khi mới 17 tuổi, ông có lời khuyên nào dành cho những cầu thủ trẻ?
Tôi xin trao cho họ lời khuyên của bố tôi. Ông nói: "Khi còn trẻ và lần đầu xuất hiện tại sân chơi lớn, mọi người đều sẽ khen con là số 1. Nhưng nếu con nghĩ những lời khuyên ấy là thật thì con sẽ hỏng ngay".
Những người trẻ tuổi hãy quên đi việc mọi người nói gì. Hãy là chính mình, hãy chuẩn bị thật tốt, đừng bao giờ nghĩ mình giỏi. Hãy nghĩ về những gì mình có thể học hỏi, cải thiện, để có thể trở thành một người giỏi hơn. Giỏi hơn ở đây là giỏi hơn chính mình, chứ không phải giỏi hơn ai cả.
Kỳ 1 - Pele: "Tôi ghét nhất bị gọi là Pele"
Đã đến tuổi thất thập cổ lai hy, Pele vẫn khỏe mạnh và có mặt ở nhiều sự kiện thể thao. Và đi đến đâu, Pele cũng được đón tiếp rất nồng nhiệt. Những di sản mà Pele để cho đời không chỉ dừng lại trong lĩnh vực bóng đá. Ông còn là một nhạc sĩ viết nhạc trẻ em, một diễn viên và một gương mặt quảng cáo cho... Viagra!
* Ông có nhớ lần đầu tiên mình đá một quả bóng?
Tất nhiên tôi nhớ. Khi ấy tôi 6 tuổi, ngay đúng ngày sinh nhật của mình. Bố tôi đang là cầu thủ ở một CLB địa phương tên là Bauru, ở gần Sao Paolo. Nhưng thời ấy dễ gì kiếm được một quả bóng da, nó quá đắt đỏ so với thu nhập của bố tôi. Thế là đúng ngày sinh nhật, một trong những đồng đội của bố tôi - tên là Sosa - đã tặng cho tôi một quả bóng da đầu tiên trong đời.
Đấy là lần đầu tôi biết đến cảm giác được đá quả bóng thật. Trước đó chúng tôi lấy vở và giấy, hoặc sang hơn là vỏ bưởi để tết thành quả bóng. Đấy là một thời đại hoàn toàn khác. Giờ thì bạn đã có bóng da, bóng nhựa, đủ thứ trên đời.
Một thời gian sau nữa, khi tôi đã 12 hay 13 tuổi, chúng tôi đến sân tập. Cuối mỗi buổi tập, các cầu thủ thường đá một quả bóng ra khỏi sân tập để bọn trẻ nghèo khổ được tiếp xúc với một quả bóng thật mà không phải bỏ tiền mua.
* Edson Arantes do Nascimento, nghe bảo tên ông dài đến mức ông phải đổi sang biệt danh Pele để ký tên cho lẹ?
Không, không, làm gì có. Tôi sẵn sàng ký trọn vẹn tên mình dù cho mất cả một ngày. Pele là biệt danh từ khi tôi còn đi học ở Sao Paolo. Tôi chả biết vì sao mình lại được gọi là như vậy cả.
Lúc ban đầu khi bị bạn bè gọi là Pele, tôi tức vô cùng, tôi sẵn sàng đánh nhau để chúng đừng gọi nữa. Khi ấy tôi mới 5 tuổi, nhưng hung hăng lắm. Tôi hét vào mặt chúng: "Tao tên là Edson".
Edson là tên do bố tôi đặt, dựa trên nhà khoa học người Mỹ rất nổi tiếng vào thời đấy là Thomas Edison. Vậy nhưng chả có ai dùng cái tên Edson ấy cả. Chúng cứ: "Ê, Pele ra đây chơi". Riết rồi... quen hồi nào không hay. Bây giờ tôi lại thấy cái tên ấy... thú vị, dễ gọi, dễ đọc, có 4 chữ cái thôi. Và tôi chợt nghĩ: Pele có lẽ là cái tên mà Chúa đặt cho mình.
Huyền thoại bóng đá người Brazil - Pele
* Bao giờ thì ông nhận ra mình giỏi hơn bất kỳ cầu thủ nào trên đời?
Thật ra tôi chả bao giờ nhận ra hay tự nhận gì cả. Bố tôi chơi bóng tại Sao Paolo, mọi người biết cả. Ban đầu tôi được biết đến với tư cách là con trai của Dondinho. Đến khi 12, 13 hay 14 gì đây, mọi người nói với nhau: "Thằng bé của Dondinho đã cũng được lắm đấy" chứ đâu có nói: "Pele đá tốt" đâu.
Khi 16 tuổi, một người bạn của bố tên là [Valdemar] de Brito, đã rủ tôi đến dự buổi tuyển lựa cầu thủ của Santos. Ngay tuần đầu tiên họ đã nói: "OK, chúng tôi sẽ ký hợp đồng với cậu, cậu sẽ ở lại đây ngay từ hôm nay".
Từ ấy, tôi bắt đầu nhận ra mình đá cũng được, bởi vì Santos là đội nổi tiếng toàn quốc mà. Rồi tôi bước vào tập luyện, sinh hoạt, thi đấu, có thời gian đâu mà xem mình đứng ở đâu.
16 tuổi, tôi đá trận chính thức đầu tiên cho Santos. Chỉ 1 tháng sau tôi được vào đội tuyển quốc gia. Trận đầu tiên là trên sân Maracana và đối thủ là Argentina. Tôi ghi 1 bàn. Đến khi 17, họ triệu tập tôi vào danh sách dự World Cup và tôi trở thành cầu thủ trẻ tuổi nhất vô địch thế giới. Nhưng tôi cũng chả dừng lại để tự sướng: "Mình giỏi quá, mình là số 1".
Tôi chưa từng so sánh bản thân mình với bất kỳ cầu thủ nào. Bố tôi vẫn hay nói: "Chúa đã bạn cho con món quà: đó là tài năng chơi bóng. Thế thì con hãy giữ món quà ấy cho riêng mình, phải chuẩn bị để luôn có phong độ tốt để không ai có thể ngăn chặn con trên sân". Tôi giữ lời khuyên của bố theo mình đến suốt đời.
* Ông còn giữ ký ức gì của kỳ World Cup 1958?
Khi ấy tôi mới 17 tuổi, nhưng tôi nhớ mọi thứ rất, rất rõ ràng. Lý do đầu tiên: đấy là một kỳ World Cup rất thành công. Lý do thứ 2: đấy là lần đầu tiên tôi rời khỏi Brazil.
Tôi nhớ là sau trận chung kết, tôi quá vui mừng vì mình được thi đấu và đội nhà thì vô địch đến mức chỉ muốn gọi điện ngay về cho gia đình. Tôi muốn báo tin này cho họ vì thời ấy chỉ có duy nhất một phương tiện để theo dõi là radio mà thôi.
Tôi đã hỏi các phóng viên: "Tôi có thể tìm điện thoại ở đâu nhỉ? Tôi muốn gọi cho bố". Nhưng chả ai có điện thoại cả. Vì thế tôi phải chờ sang đến hôm sau mới gọi về được.
Tôi còn nhớ mình nói: "Chào bố! Chúng ta vô địch, vô địch rồi bố ơi!". Tất cả các cầu thủ đều xếp hàng để được gọi về nhà và nói những câu tương tự thế thôi. Ngày nay, nếu một cầu thủ ghi bàn, anh ta sẽ chạy đến camera và nói: "Mẹ ơi, con ghi bàn rồi nè". Hình ảnh sẽ được trực tiếp đến người mẹ. Thời của tôi, mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều.
* Dự World Cup khi mới 17 tuổi, ông có lời khuyên nào dành cho những cầu thủ trẻ?
Tôi xin trao cho họ lời khuyên của bố tôi. Ông nói: "Khi còn trẻ và lần đầu xuất hiện tại sân chơi lớn, mọi người đều sẽ khen con là số 1. Nhưng nếu con nghĩ những lời khuyên ấy là thật thì con sẽ hỏng ngay".
Những người trẻ tuổi hãy quên đi việc mọi người nói gì. Hãy là chính mình, hãy chuẩn bị thật tốt, đừng bao giờ nghĩ mình giỏi. Hãy nghĩ về những gì mình có thể học hỏi, cải thiện, để có thể trở thành một người giỏi hơn. Giỏi hơn ở đây là giỏi hơn chính mình, chứ không phải giỏi hơn ai cả.
Lý lịch trích ngang Tên đầy đủ: Edson Arantes do Nascimento Ngày sinh: 21-10-1940 Nơi sinh: Tres Coracoes, Brazil Cao: 1,73 m Các CLB đã thi đấu 1956–1974 Santos 638 trận (619 bàn) 1975–1977 New York Cosmos 56 (31) Sự nghiệp quốc tế 1957–1971 Đội tuyển Brazil 92 (77) Các danh hiệu Vô địch World Cup các năm 1958, 1962, 1970 Vô địch Copa Libertadores 1962, 1963 Cúp Liên Lục địa: 1962, 1963 Vô địch Brazil: 1961, 1962, 1963, 1964, 1965, 1968 Cầu thủ trẻ hay nhất World Cup 1958 Cầu thủ hay nhất World Cup 1970 Kỷ lục Guinness cho: - Cầu thủ ghi nhiều bàn nhất sự nghiệp (1.283 bàn) - Vô địch World Cup nhiều nhất - Lập nhiều hat-trick nhất (92) |