Maradona nhớ về “Bàn tay của Chúa”

notAbot

Well-known member
Bài đăng
2,028
Lượt thích
12
Fcoin
30,388.76FC
Thiên tài, gã điên, kẻ lừa gạt: Diego Maradona đã bị gọi bằng tất cả những danh xưng như vậy, và còn nhiều hơn thế. Nhưng "cậu bé vàng" chưa một lúc nào quan tâm đến điều mọi người nghĩ đến mình. Những câu chuyện mà Maradona chuẩn bị kể dưới đây cũng là một trong những câu chuyện thú vị và sống động nhất về một thiên tài.

Maradona chưa từng hối hận về "Bàn tay của Chúa"

* Đã có ai bảo là ông sẽ không thể đá bóng vì quá nhỏ bé không? Lời khuyên của ông dành cho những cậu bé yêu bóng đá nhưng lại không có được tầm vóc tốt là gì?

Chưa ai nói với tôi vậy cả, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Nhưng dù thấp hay cao thì mọi cầu thủ đều phải ra sức tập luyện, quan trọng là phải có cá tính để chứng tỏ là mọi người đã sai.

Thời còn bé bố tôi thường xuyên phải thuyết phục tôi đến sân tập vì tôi cứ thoái thác. Chính ông là người nhắc nhở tôi: muốn thành công thì phải hy sinh nhiều thứ. Sau này tôi nghiệm ra: thấp bé cũng có những cái lợi, đặc biệt là trọng tâm cơ thể của bạn sẽ thấp hơn, giúp bạn thay đổi hướng di chuyển nhanh hơn.

Khi sang Italia, tôi phải đương đầu với những hậu vệ kèm người hay nhất thế giới. Tôi đã phải học cách thích nghi với việc ấy. Nếu không ra sức tập luyện, tôi đã không bao giờ trụ được ở môi trường khó khăn ấy.

Bóng đá là như vậy, bạn luôn gặp những thử thách mới, những sự hoài nghi mới và chính bạn phải có dũng khí để vượt qua những rào cản. Nên nhớ là hậu vệ có thể ngăn bạn 1 lần, 2 lần, 3 lần. Nhưng chỉ một lần bạn vượt qua sự truy cản, toàn bộ hệ thống phòng ngự sẽ sụp đổ. Bóng đá là vấn đề của cảm xúc và kỹ thuật, không phải của chiều cao hay thể lực. Nhưng vẫn có những người cao to sở hữu kỹ thuật chạm bóng tuyệt hảo. Tôi muốn nói đến Zidane.


1386631346-bong-da-maradona.jpg

"Bàn tay của Chúa" nổi tiếng của Maradona​

* Có thể tiết lộ một bí mật mà chưa ai biết về Diego Maradona được không?

Tôi là fan của 24 (một series của Mỹ). Kiefer Sunderland là thần tượng của tôi, tôi không có lỡ một tập nào cả, đỉnh của đỉnh đấy.

* Có đúng là tại Mexico 1986 ông đã phải mang 2 chiếc giày với kích cỡ khác nhau vì một chân sưng vù không?

Không, chuyện đó không có. Khi đến với giải tôi không có thể lực tốt nhất nhưng không đến mức phải mang giày 2 cỡ. Sẵn đây cũng xin tiết lộ một bí mật: bao giờ tôi cũng ra sân với những đôi giày mới. Không bao giờ giày tập và giày thi đấu của tôi trùng nhau. Tôi chỉ thay đinh mà thôi, từ đinh nhựa sang thành đinh nhôm để bám tốt.

Vào trong phòng thay quần áo, bạn sẽ ngay lập tức nhận ra chỗ của tôi ngay vì ở đó là 5 đôi giày mới được để sẵn. Tôi sẽ chọn một đôi ngay trước trận đấu phụ thuộc vào điều kiện sân bãi và thời tiết hôm ấy. Khi sang Italia, tôi chỉ mang giày 5 đinh và gặp vấn đề với hậu vệ có giày 6 đinh. Thế là tôi thay đổi để thích nghi. Từ đó tôi chỉ mang giày 6 đinh mà thôi. Sau này kể cả khi các đồng đội của tôi sử dụng giày 12, 14 đinh, tôi vẫn chỉ dùng 6 đinh.

* Đã bao giờ ông hối hận về "Bàn tay của chúa"?

Ồ, không, không bao giờ, không một chút nào. Tôi không biết người Anh giữ sự cay nghiệt ấy như thế nào, nhưng tôi thì không bao giờ thấy hối tiếc.

Ở Argentina, ngay từ bé bạn được dạy phải tận dụng mọi ưu thế dù là nhỏ nhất để hướng đến chiến thắng: dùng tay, dùng cùi chỏ, xô đẩy ai đó miễn là trọng tài không thấy. Người chiến thắng có sandwich và cô ca, kẻ thất bại không có gì cả.

Vào thời điểm diễn ra "Bàn tay của Chúa", tôi đang chơi cho đội tuyển của mình, trong một trận rất quan trọng tài World Cup, nhưng cảm giác không khác gì khi chơi bóng khi còn bé cả: tức phải chiến thắng với mọi giá. Cảm giác đánh lừa được trọng tài, cả 100.000 khán giả có mặt trên sân cũng vui chứ, quá vui nữa là khác.

Nhưng bạn biết không? Đấy không phải là bàn duy nhất tôi ghi bằng tay trong sự nghiệp. Tôi từng khi một bàn vào lưới Udinese khi đá cho Napoli. Zico đến và nói với tôi: "Diego, anh phải thú nhận với trọng tài là đã dùng tay ghi bàn đi. Nếu không anh là kẻ dối trá, không trung thực". Tôi đã cười với Zico và đáp lại: "Chào Zico, tôi là Diego Không-Trung-Thực Maradona".

Lý lịch trích ngang:

Tên đầy đủ: Diego Armando Maradona

Ngày sinh: 30/10/1960

Nơi sinh: Lanus, Buenos Aires

Chiều cao: 1,65 mét

Vị trí: Tiền vệ tấn công

* Các CLB đã thi đấu

1976-81: Argentina Juniors 166 trận (116 bàn)

1981-82: Boca Juniors 40 (28)

1982-84: Barcelona 58 (37)

1984-91: Napoli 259 (117)

1992-93: Sevilla 29 (7)

1993: Newell's Old boys 7 (0)

1995-97: Boca Juniors 29 (7)

* Sự nghiệp quốc tế

1977-94: Đội tuyển Argentina 91 (34)

Cúp Nhà vua 1983

Siêu Cúp Tây Ban Nha 1983

Vô địch Serie A 1987, 1990

* Thành tích

Cúp Italia: 1987

Cúp UEFA 1989

Siêu Cúp Italia 1990

* Các đội bóng đã cầm quân

1994: Textil Mandiyu

1995: Racing Club

2008-10: Đội tuyển Argentina

2011-12: Al Wasl
 

notAbot

Well-known member
Bài đăng
2,028
Lượt thích
12
Fcoin
30,388.76FC
Bí mật về …bộ râu

* Gary Lineker bảo sân bóng tại Mexico rất tệ, đấy là lý do anh ghi được bàn thắng để đời vào lưới Anh?.

Anh ấy hoàn toàn đúng đấy. Sân bóng tại sân Azteca đúng là thảm họa, nó y như cánh đồng khoai tay vậy. Ngay cả khi muốn thực hiện một đường chuyền 10 mét thôi cũng đã phải cố.

Trong tình huống ghi bàn ấy, có lẽ Chúa đã giúp tôi một tay bởi vì nếu buộc tôi thực hiện một pha đi bóng tương tự như thế, có lẽ tôi chả thể nào làm nổi. Trong lúc đi bóng, tôi đã nhìn thấy Valdano và thậm chí đã nghĩ đến chuyện sẽ chuyền cho anh ấy. Nhưng khoảnh khắc ấy đã trôi qua rất nhanh và chúng ta có bàn thắng phi thường ấy.

* Vì sao anh lại để râu vào giai đoạn sau của sự nghiệp?

Chả phải ngầu, hay cho giống Chúa trời gì đâu. Tôi bị chó cắn ở cằm và phải để râu để che vết sẹo ấy. Tôi cũng không tin Chúa sẽ xuống dương gian. Nếu xuống thì Ngài sẽ trở về chỉ sau vài ngày khi thấy những gì người ta đối xử với nhau ở đây.

* Điều điên rồ nhất mà một fan hâm mộ từng làm để tiếp cận ông là gì?

Một ngày kia tôi và một người bạn, Salvatore Bagni, đến rủ tôi cùng tham gia một khóa huấn luyện cho trẻ em tại Italia. Một người phụ nữ Napoli gọi điện để hỏi hỏi ngày ghi danh. Sau đó cô ấy đến ghi danh. Chúng tôi hỏi: "Thế con cô mấy tuổi rồi". Cô ta trả lời: "Mới có 28 tuổi thôi". Cô ấy chỉ muốn gặp tôi.

* Kun Aguero là bố, Diego Maradona là ông ngoại, cháu ngoại Benjamin của ông hẳn phải là một số 10 trong tương lai?

Tôi cảm thấy rất vui và tự hào khi được nói về cậu nhóc cháu mình. Một tuần nọ tôi dành toàn bộ thời gian cho nó. Tôi dắt nó vào công việc chơi. Nó có gene bóng đá trong máu. Trong một đống đồ chơi, Ferrari, xe máy, nhưng nó toàn lựa quả bóng mà thôi. Nhưng nếu bọn trẻ bằng tuổi nó chỉ đá đại quả bóng thì nó đá có chủ đích rõ ràng. À, nó đá chân phải. Nó giống ông bố Aguero của nó đúng cái chân phải, còn lại tất tần tật là của ông ngoại hết (cười to).

Khi sút bóng, nó hét lên "ông ngoại" và quả bóng đi vào giữa 2 chân tôi với sự chính xác đáng kinh ngạc. Tôi mong nó sẽ trở thành một cầu thủ, phải giỏi hơn bố nó, giỏi hơn cả ông ngoại nó nữa. Nhưng cũng không nên gây áp lực cho cháu nó.

1386819229-maradona-2.jpg

Dư luận đã có nhiều đánh giá, nhiều góc nhìn khác nhau về Diego Maradona.​

* Là một người rất phàm ăn, ông có tự nấu ăn cho mình chứ?

Lạy Chúa, tôi chả nấu được gì cả. Trứng chiên cũng không nốt. Tôi là đứa con trai thứ 5 trong nhà, trước đó là 4 chị em gái. Ở nhà, tôi muốn uống cà phê thì một trong số các chị sẽ đi pha. Đâu phải động tay chân gì.

* Nếu là Sepp Blatter, ông sẽ làm gì để thay đổi bóng đá trước tiên?

Tôi sẽ lập tức ra quy định: bóng đá phải do cầu thủ điều hành, đơn giản là vậy thôi. Chúng tôi, những người trực tiếp ra sân, phải có tiếng nói trọng lượng nhất, chứ không phải những kẻ chưa bao giờ đá một quả bóng trong đời, những kẻ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác căng thẳng của một trận chung kết, kể cả chung kết cấp làng xã.

Những người ấy không được phép quyết định thay chúng tôi. Đây thật sự là một mơ ước của tôi. Tôi sẽ không an lòng mất đi nếu không được nhìn thấy một cầu thủ ngồi lên ghế Chủ tịch FIFA.

* Ai là cầu thủ vĩ đại nhất qua mọi thời đại?

Bạn thật sự muốn tôi trả lời câu hỏi ư. Trong một cuộc bầu chọn chính thống do chính FIFA tổ chức, tôi đã nhận được 65% phiếu bầu, đánh bại hoàn toàn Pele (chỉ có 35%). Mẹ tôi bảo tôi là người giỏi nhất thì chắc tôi giỏi nhất rồi con gì (cười).

Nhưng cũng có những cầu thủ tuyệt vời mà tôi biết có thể ngang tôi, thậm chí còn siêu hơn tôi. Một người Brazil mà tôi không muốn nói tên (Pele), Van Basten, Gullit, Zidane, Romario, Cristiano Ronaldo, Messi, Rô béo... Đấy là những cầu thủ có thể làm quả bóng mỉm cười. Đấy là những gì mà bóng đá cần. Chúng tôi làm những gì mình thích và khiến cho mọi người rời sân với nụ cười trên môi.

* Ông thấy mình có khả năng trở lại cầm quân cho đội tuyển Argentina lần nữa không?

Vâng, một ngày nào đó tôi muốn được ngồi lại trên băng ghế huấn luyện Argentina. Từ đây đến đó sẽ là một quá trình chờ đợi dài và yên lặng. Tôi thật sự nhớ bóng đá, nhớ cảm giác được đến sân tập hàng ngày và được đúng trong sân vận động. Tôi muốn truyền cảm hứng cho các học trò. Tôi sẽ làm điều ấy với Benjamin (cháu ngoại Maradona). Tôi sẽ để nó ngủ với mình trước trận đấu, tập luyện với mình hàng ngày khi nó đủ lớn. Ngày mà tôi trở lại cầm quân, tôi sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn so với hồi thất bại tại World Cup.

* Ông muốn được mọi người nhớ đến như thế nào?

Tôi không bao giờ muốn nghĩ về những di sản. Những gì mà tôi để lại khi còn là cầu thủ đã quá tuyệt vời rồi. Giờ tôi muốn quên hết những điều đó để hướng đến sự nghiệp của một HLV, hy vọng cũng sẽ rực rỡ như thuở còn ra sân. Tôi có khát vọng và mơ ước như một thanh niên 20 tuổi. Tôi biết mình cần thêm một chút may mắn. Tôi sẽ tận dụng bất kỳ cơ hội nào mà mình có được trong tương lai.
 
Top