notAbot
Well-known member
Lịch sử Man United tràn ngập những huyền thoại, nhưng không một ai vươn đến giá trị biểu tượng như Eric Cantona từng có.
CANTONA: "ĐỘI BÓNG NHƯ ... PHỤ NỮ VẬY"
Hình ảnh Cantona ngạo nghễ đứng trên sân, cổ áo không thèm bẻ xuống, hiên ngang như một vị thần đã thật sự đi vào trái tim của hàng vạn fan M.U. Rất nhiều người đã thừa nhận họ chỉ yêu United sau khi chứng kiến Cantona thi đấu trong màu áo đỏ.
Hình ảnh Cantona đạp thẳng vào một CĐV Crystal Palace khi đang trên đường rời sân mãi mãi là một vết nhơ trong sự nghiệp của ngôi sao người Pháp, nhưng với M.U, hình ảnh ấy cũng là một phần lịch sử. Họ yêu những pha ghi bàn của Cantona đến bao nhiêu thì cũng sẽ nhớ cú đạp tai tiếng ấy bấy nhiêu. Sau bao nhiêu năm xa sân cỏ, Cantona lại ngồi xuống và hồi tưởng về cú đạp ấy. Anh bảo mình không hối hận, có hối hận chăng là ... đạp hơi nhẹ. Hãy xem huyền thoại của MU đã kể chuyện như thế nào về cuộc đời anh:
* Điều gì lưu lại tâm trí anh nhiều nhất khi nghĩ về thời gian đã trưởng thành ở Marseille? Khi ấy anh có hạnh phúc không, hay lúc nào cũng cau có như... trên sân?
Tôi thật sự là một đứa trẻ hạnh phúc. Gia đình chúng tôi rất gắn bó,và cho con cái của họ sự giáo dục tốt nhất. Bố mẹ tôi thuộc hành phần lao động, nhưng mọi người đều tận hưởng những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Chúng tôi lịch sự, luôn nói "cám ơn" và "làm ơn" khi được người giúp việc gì đó. Chúng tôi tôn trọng mọi người. Chúng tôi ca hát, mỉm cười và yêu thương nhau. Chúng tôi là thành phần nhập cư từ Địa Trung Hải. Bố tôi người Italia còn mẹ tôi đến từ Barcelona. Ông ngoại tôi đến Pháp sau cuộc nội chiến tại Tây Ban Nha. Suốt 15 năm dưới chế độ Franco ông không được phép trở về quê hương. Tôi đã đến Catalonia để thăm ông ngoại khi 10 tuổi. Đến khi kết thúc sự nghiệp tại Manchester thì tôi cũng đến sống tại Barcelona trong 3 năm để nhớ về thời thơ ấu của mình, để đọc sách và để sống. Tôi thật sự thích Barcelona.
* Anh và Guy Roux (HLV cũ của Cantona ở Auxerre), ai điên hơn?
Tôi rời gia đình mình ở Marseille để đến Auxerre, cách đây 600 cây số khi mới 15 tuổi. Với những cầu thủ trẻ, Guy Roux như một người cha vậy. Tôi quý và rất tôn trọng ông ấy.
Ở một số CLB thì HLV chưa chắc đã gần gũi với cầu thủ như thế. Nhưng Guy Roux thì làm mọi thứ để Auxerre trông giống như một gia đình. Và ở đây, tôi đã thật sự tìm thấy mái ấm thứ 2 của mình.
Cantona được xem là Vua của sân Old Trafford
* Điều gì thôi thúc anh trở thành một cầu thủ? Tiền bạc? Thành công? Vinh quang?
Thành công và vinh quang có gì khác nhau sao? Tôi nghĩ mình giải nghệ sớm như vậy là vì lúc nào cũng muốn tiến bộ, lúc nào cũng muốn mình phải chơi hay hơn hơn nữa.
Trước hết là vì mình, sau là vì CLB. Tôi khao khát những danh hiệu. Khi cảm thấy mình không thể đá hay hơn, tôi đã treo giày. Tôi đã đánh mất niềm đam mê, mà khi mất đam mê thì bạn mất luôn động lực.
Còn tiền ư? Tôi không nghĩ vậy. Có ai trả cho tôi 100 bảng yêu cầu tôi đá trong trận chung kết Cúp FA, tôi cũng không đá. Chúng tôi là những cầu thủ nhận lương, nhưng tôi sẵn sàng thi đấu mà không có thù lao. Tiền là thứ tất yếu phải đến khi cầu thủ nhận phần chia của mình từ ngành công nghiệp này, nhưng bóng đá trước hết là một giấc mơ. Bước vào sân vận động, bạn có thể cảm nhận bóng đá chảy trong huyết quản của các CĐV.
* Năm 1993, trận đấu cuối tại vòng loại World Cup với Bulgaria, David Ginola định chuyền cho anh, nhưng lại bị Kostadinov đoạt mất và ghi bàn, khiến Pháp phải lỡ hẹn với USA 1994. Nếu ngày ấy Pháp có vé, anh nghĩ đội bóng sẽ tiến xa đến đâu?
Đấy là một ký ức rất buồn. Đến trước 3 trận đấu cuối của vòng loại thì chúng tôi chưa thua một trận nào. Trận đầu tiên trong mạch 3 trận ấy là với Thụy Điển, thắng là có vé, nhưng chúng tôi chỉ hòa dù đã dẫn trước 1-0 đến tận 10 phút cuối.
Rồi 2 trận tiếp theo với Israel và Bulgaria, chúng tôi thắng 4-0 trên sân Israel nhưng thua 2-3 trên sân nhà trước Bulgaria dù chỉ cần 1 điểm. Sau đó Bulgaria và Thụy Điển đã vào đến tận bán kết trên đất Mỹ. Vì thế tôi tin Pháp ít nhất cũng phải vào đến đấy nếu dự giải. Thật đáng tiếc, chúng tôi là một đội ngũ giàu kinh nghiệm, nhưng ngay cả khi có kinh nghiệm thì bạn vẫn mắc phải những sai lầm.
* Anh thích gì hơn: một cốc rượu vang Pháp, hay một vại bia lạnh của Anh?
Tôi luôn thích những gì thuộc về địa phương mà mình sống. Khi đến Tây Ban Nha tôi uống bia của nước này, đến Brazil thì uống bia Brazil, đến Anh uống bia Anh. Còn nếu ở Pháp thì tất nhiên phải uống rượu Pháp rồi.
* Vì sao anh lại quyết định rời Leeds, ngoài mâu thuẫn với Wilkinson thì còn lý do nào nữa không? Nghe bảo là anh đã quyết định rời Leeds từ trước khi Ferguson ngỏ lời mời chuyển nhượng phải không?
Tôi có mối quan hệ rất tệ với HLV của Leeds lúc ấy là Wilkinson. Bọn tôi không có cùng quan điểm về bóng đá. Tôi thích thứ bóng đá hiện đại như tại Manchester hơn trong khi Leeds lại chơi bóng đá theo kiểu cũ, tức chuyền và chạy. Nhưng thời gian ở Leeds rất quý báu vì tôi học hỏi nhiều về phong cách bóng đá Anh. Và chúng tôi cũng đã có thời gian thành công.
Nhưng môi trường thật sự quan trọng, tôi cần phải cảm thấy thoải mái để chơi thứ bóng đá của mình. Nó giống như với một người phụ nữ vậy. Thỉnh thoảng bạn không thể tìm được tình yêu với họ, thỉnh thoảng yêu được đấy, nhưng cũng không hoàn toàn hạnh phúc. Yêu thì tất nhiên là hạnh phúc rồi, nhưng bạn luôn đòi hỏi và chờ đợi nhiều hơn. Bạn cho đi, bạn cũng muốn nhận lại. Với "cô gái" Leeds, mọi thứ không được như tôi mong đợi. Họ không xứng đáng nhận tình yêu của tôi.
CANTONA: "ĐỘI BÓNG NHƯ ... PHỤ NỮ VẬY"
Hình ảnh Cantona ngạo nghễ đứng trên sân, cổ áo không thèm bẻ xuống, hiên ngang như một vị thần đã thật sự đi vào trái tim của hàng vạn fan M.U. Rất nhiều người đã thừa nhận họ chỉ yêu United sau khi chứng kiến Cantona thi đấu trong màu áo đỏ.
Hình ảnh Cantona đạp thẳng vào một CĐV Crystal Palace khi đang trên đường rời sân mãi mãi là một vết nhơ trong sự nghiệp của ngôi sao người Pháp, nhưng với M.U, hình ảnh ấy cũng là một phần lịch sử. Họ yêu những pha ghi bàn của Cantona đến bao nhiêu thì cũng sẽ nhớ cú đạp tai tiếng ấy bấy nhiêu. Sau bao nhiêu năm xa sân cỏ, Cantona lại ngồi xuống và hồi tưởng về cú đạp ấy. Anh bảo mình không hối hận, có hối hận chăng là ... đạp hơi nhẹ. Hãy xem huyền thoại của MU đã kể chuyện như thế nào về cuộc đời anh:
* Điều gì lưu lại tâm trí anh nhiều nhất khi nghĩ về thời gian đã trưởng thành ở Marseille? Khi ấy anh có hạnh phúc không, hay lúc nào cũng cau có như... trên sân?
Tôi thật sự là một đứa trẻ hạnh phúc. Gia đình chúng tôi rất gắn bó,và cho con cái của họ sự giáo dục tốt nhất. Bố mẹ tôi thuộc hành phần lao động, nhưng mọi người đều tận hưởng những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Chúng tôi lịch sự, luôn nói "cám ơn" và "làm ơn" khi được người giúp việc gì đó. Chúng tôi tôn trọng mọi người. Chúng tôi ca hát, mỉm cười và yêu thương nhau. Chúng tôi là thành phần nhập cư từ Địa Trung Hải. Bố tôi người Italia còn mẹ tôi đến từ Barcelona. Ông ngoại tôi đến Pháp sau cuộc nội chiến tại Tây Ban Nha. Suốt 15 năm dưới chế độ Franco ông không được phép trở về quê hương. Tôi đã đến Catalonia để thăm ông ngoại khi 10 tuổi. Đến khi kết thúc sự nghiệp tại Manchester thì tôi cũng đến sống tại Barcelona trong 3 năm để nhớ về thời thơ ấu của mình, để đọc sách và để sống. Tôi thật sự thích Barcelona.
* Anh và Guy Roux (HLV cũ của Cantona ở Auxerre), ai điên hơn?
Tôi rời gia đình mình ở Marseille để đến Auxerre, cách đây 600 cây số khi mới 15 tuổi. Với những cầu thủ trẻ, Guy Roux như một người cha vậy. Tôi quý và rất tôn trọng ông ấy.
Ở một số CLB thì HLV chưa chắc đã gần gũi với cầu thủ như thế. Nhưng Guy Roux thì làm mọi thứ để Auxerre trông giống như một gia đình. Và ở đây, tôi đã thật sự tìm thấy mái ấm thứ 2 của mình.
Cantona được xem là Vua của sân Old Trafford
* Điều gì thôi thúc anh trở thành một cầu thủ? Tiền bạc? Thành công? Vinh quang?
Thành công và vinh quang có gì khác nhau sao? Tôi nghĩ mình giải nghệ sớm như vậy là vì lúc nào cũng muốn tiến bộ, lúc nào cũng muốn mình phải chơi hay hơn hơn nữa.
Trước hết là vì mình, sau là vì CLB. Tôi khao khát những danh hiệu. Khi cảm thấy mình không thể đá hay hơn, tôi đã treo giày. Tôi đã đánh mất niềm đam mê, mà khi mất đam mê thì bạn mất luôn động lực.
Còn tiền ư? Tôi không nghĩ vậy. Có ai trả cho tôi 100 bảng yêu cầu tôi đá trong trận chung kết Cúp FA, tôi cũng không đá. Chúng tôi là những cầu thủ nhận lương, nhưng tôi sẵn sàng thi đấu mà không có thù lao. Tiền là thứ tất yếu phải đến khi cầu thủ nhận phần chia của mình từ ngành công nghiệp này, nhưng bóng đá trước hết là một giấc mơ. Bước vào sân vận động, bạn có thể cảm nhận bóng đá chảy trong huyết quản của các CĐV.
* Năm 1993, trận đấu cuối tại vòng loại World Cup với Bulgaria, David Ginola định chuyền cho anh, nhưng lại bị Kostadinov đoạt mất và ghi bàn, khiến Pháp phải lỡ hẹn với USA 1994. Nếu ngày ấy Pháp có vé, anh nghĩ đội bóng sẽ tiến xa đến đâu?
Đấy là một ký ức rất buồn. Đến trước 3 trận đấu cuối của vòng loại thì chúng tôi chưa thua một trận nào. Trận đầu tiên trong mạch 3 trận ấy là với Thụy Điển, thắng là có vé, nhưng chúng tôi chỉ hòa dù đã dẫn trước 1-0 đến tận 10 phút cuối.
Rồi 2 trận tiếp theo với Israel và Bulgaria, chúng tôi thắng 4-0 trên sân Israel nhưng thua 2-3 trên sân nhà trước Bulgaria dù chỉ cần 1 điểm. Sau đó Bulgaria và Thụy Điển đã vào đến tận bán kết trên đất Mỹ. Vì thế tôi tin Pháp ít nhất cũng phải vào đến đấy nếu dự giải. Thật đáng tiếc, chúng tôi là một đội ngũ giàu kinh nghiệm, nhưng ngay cả khi có kinh nghiệm thì bạn vẫn mắc phải những sai lầm.
* Anh thích gì hơn: một cốc rượu vang Pháp, hay một vại bia lạnh của Anh?
Tôi luôn thích những gì thuộc về địa phương mà mình sống. Khi đến Tây Ban Nha tôi uống bia của nước này, đến Brazil thì uống bia Brazil, đến Anh uống bia Anh. Còn nếu ở Pháp thì tất nhiên phải uống rượu Pháp rồi.
* Vì sao anh lại quyết định rời Leeds, ngoài mâu thuẫn với Wilkinson thì còn lý do nào nữa không? Nghe bảo là anh đã quyết định rời Leeds từ trước khi Ferguson ngỏ lời mời chuyển nhượng phải không?
Tôi có mối quan hệ rất tệ với HLV của Leeds lúc ấy là Wilkinson. Bọn tôi không có cùng quan điểm về bóng đá. Tôi thích thứ bóng đá hiện đại như tại Manchester hơn trong khi Leeds lại chơi bóng đá theo kiểu cũ, tức chuyền và chạy. Nhưng thời gian ở Leeds rất quý báu vì tôi học hỏi nhiều về phong cách bóng đá Anh. Và chúng tôi cũng đã có thời gian thành công.
Nhưng môi trường thật sự quan trọng, tôi cần phải cảm thấy thoải mái để chơi thứ bóng đá của mình. Nó giống như với một người phụ nữ vậy. Thỉnh thoảng bạn không thể tìm được tình yêu với họ, thỉnh thoảng yêu được đấy, nhưng cũng không hoàn toàn hạnh phúc. Yêu thì tất nhiên là hạnh phúc rồi, nhưng bạn luôn đòi hỏi và chờ đợi nhiều hơn. Bạn cho đi, bạn cũng muốn nhận lại. Với "cô gái" Leeds, mọi thứ không được như tôi mong đợi. Họ không xứng đáng nhận tình yêu của tôi.
Lý lịch trích ngang
Tên đầy đủ: Éric Daniel Pierre Cantona
Ngày sinh: 24-5-1966
Nơi sinh: Marseille, Pháp
Cao: 1,88 mét
Vị trí: tiền đạo
Các CLB đã thi đấu
1983–1988 Auxerre 82 trận (23 bàn)
1985–1986 Martigues (cho mượn) 15 (4)
1988–1991 Marseille 40 (13)
1989 Bordeaux (cho mượn) 11 (6)
1989–1990 Montpellier (cho mượn)33 (10)
1991 Nimes 17 (2)
1992 Leeds United 28 (9)
1992–1997 Manchester United 143 (64)
Sự nghiệp quốc tế
1987–1995 Đội tuyển Pháp 45 (20)
Thành tích
Vô địch Pháp 1989, 1991
Cúp nước Pháp: 1990 (cùng với Montpellier)
Premier League 1992, 1993, 1994, 1996, 1997
Cúp FA 1994, 1996
Cầu thủ hay nhất của Hiệp hội các cây bút Anh 1996
Cầu thủ hay nhất của Hiệp hội cầu thủ Anh 1994