notAbot
Well-known member
Peter Schmeichel, nhà vô địch Euro 1992, nhân vật chủ chốt trong cú ăn 3 huyền thoại của Man United năm 1999 là một huyền thoại của "Quỷ đỏ" lẫn đội tuyển Đan Mạch. Khi lên danh sách những thủ môn vĩ đại nhất thế giới qua mọi thời đại, người ta khó có thể bỏ qua cái tên Schmeichel. Câu chuyện của ông đáng để các fan của MU chờ đợi.
Schmeichel: "Tôi thích trở thành Đức Giáo hoàng"
* Albert Camus, Eduardo Chillida, Giáo hoàng, Julio Iglesias, ông muốn mình trở thành ai? Ông có phải là một thủ môn theo khuôn mẫu không?
Thủ môn là một phần của đội bóng, nhưng lại có cách chơi hoàn toàn đặc thù. Để trở thành một thủ môn giỏi bạn phải có cá tính mạnh mẽ, thật quyết đoán vì phần lớn bạn phải thi đấu một mình. Thủ môn sẽ là người sửa chữa sai lầm của các cầu thủ phía trên. Nhưng nếu phạm sai lầm, không ai ở phía sau lưng để giúp bạn cả. Vì thế để trở thành một thủ môn giỏi, bạn buộc phải có cá tính của riêng mình, khó mà học theo một khuôn mẫu nào được. Còn muốn thành ai ư? Tôi thích trở thành Đức Giáo hoàng.
* Đến tận năm 27 tuổi ông mới sang Man United. Có bao giờ ông nghĩ cơ hội chuyển qua một đội bóng lớn đã qua đi với mình?
Đúng là ở tuổi ấy là hơi trễ để khởi đầu một sự nghiệp đỉnh cao, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ. Đến tận 23 tuổi tôi mới ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên trong đời, một phần cũng vì hệ thống giấy tờ phức tạp ở Đan Mạch. Tôi đã có 4 năm thành công tại Brondy, dù ở đó tôi giống một kẻ học nghề hơn. Tôi luôn nghĩ tới cơ hội khoác áo một đội bóng lớn rồi sẽ đến với mình, bất chấp tuổi tác.
* Ông học kỹ thuật "cú nhảy ngôi sao" ở đâu?
Tôi vẫn chơi bóng ném thường xuyên cho đến khi gia nhập United đấy chứ. Và trong môn này, tôi chơi ở nhiều vị trí khác nhau chứ không chỉ là thủ môn.
"Cú nhảy ngôi sao" (khi Schmeichel nhảy lên, anh giang cả tay, chân ra giống như một ngôi sao vậy) là một kỹ thuật quan trọng của thủ môn bóng ném. Khi phải đón đỡ một quả đánh đầu, cơ hội để cản phá là không cao, kỹ thuật này giúp bạn tăng thêm cơ hội bởi vì bóng có thể chạm vào tay hoặc chân bạn.
* Có thật là ông phải cần đến liệu pháp tâm lý để vượt qua cú sốc sau khi chứng kiến David Busst bị gãy chân? Rồi ông đã đấu nốt những phút tiếp theo của trận đấu thế nào?
Không, tôi chưa từng nhờ đến bác sĩ tâm lý, dù đấy là một trải nghiệm không dễ chịu chút nào. Tôi đã chứng kiến và nghe cả tiếng xương gãy. Khi ấy mới là đầu trận và chúng tôi buộc phải thắng trận ấy. Sân vận động đang rất cuồng nhiệt bỗng trở nên chùng xuống sau sự cố ấy. Cả 2 đội bóng đều rời sân lặng lẽ vào cuối trận. Những gì chúng tôi đã chứng kiến thật là kinh khủng. Nó là một bị kịch.
Chúng tôi đã thăm viếng và động viên David những ngày sau đó, anh ấy phải mổ liên tục. Một năm sau đó chúng tôi tổ chức trận đấu vinh danh sự nghiệp của David. Trận đấu ấy diễn ra vào thời gian nghỉ hè, nhưng mọi cầu thủ United đều đăng ký để được tham gia. Một năm sau nữa tôi lại có dịp gặp lại David. Anh ấy bảo mình vui với cuộc sống hiện tại, được dạy bóng đá cho bọn trẻ tại Coventry. Tôi cũng vui cho anh ấy. Những chấn thương kinh khủng như thế có thể xảy ra với bất kỳ ai.
Schmeichel và ông thầy đáng kính
* Việc cãi nhau với Eric Cantona sẽ như thế nào? Ông có thói quen lạ lùng nào không?
Tôi sẽ không bao giờ bình luận về chuyện này. Đấy là việc riêng tư. Eric Cantona là một người bạn rất tốt của tôi, những gì xảy ra giữa tôi và anh ấy nên để chúng tôi tự biết với nhau là hơn.
* Chuyện vui nhất với Fergie (HLV Alex Ferguson) là gì? Ông kể được chứ?
Không, cũng không kể được.
* Sai lầm tai hại nhất của ông là gì?
Thật sự là rất ít. Tôi cũng có may mắn là những sai lầm của tôi cũng không để lại những hậu quả nghiêm trọng. Và trong những lần mà tôi phạm sai lầm ấy, các đồng đội cũng đã khỏa lấp rất tốt khi ghi 2-3 bàn ở đầu sân bên kia.
Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi là tại Cúp FA, trận đấu Barnsley. Tôi phá bóng hụt và bị đối phương tận dụng ghi bàn. M.U bị loại khỏi Cúp FA cũng bởi bàn thua ấy.
* Ông nghĩ gì trong đầu khi lao vào vòng cấm của Bayern Munich khi đội nhà vẫn đang bị dẫn 0-1 những phút cuối trận chung kết Champions League 1999?
Tôi nghĩ: ghi bàn thôi. Đấy là điều tôi vẫn làm khi đội nhà chỉ thua với cách biệt 1 bàn trong những phút cuối. Bởi vì thua 0-1 hay 0-2 thì cũng là thua thôi, còn nếu hên thì tôi có thể giúp mang lại bàn gỡ 1-1 thì sao. Tôi là một người cao to, mặc đồ khác biệt, sẽ khiến các hậu vệ đối phương ít nhiều phân tâm và điều ấy sẽ mở ra những cơ hội. Đó là chưa kể việc kèm người của đối phương đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng có ai lên kế hoạch kèm thủ môn bao giờ?
* Ông còn nhớ và còn tức với cú tung người sút bóng của mình vào lưới Wimbledon hồi 1997 không được công nhận? Nếu bàn ấy mà thành công, đấy phải là pha ghi bàn đẹp nhất của một thủ môn qua mọi thời đại...
Tiếc chứ, tiếc vô cùng, nhưng trọng tài biên đã đúng, tôi đã việt vị. Đấy là một trận đấu tại Cúp FA, tôi có thể quân bình tỷ số và, tất nhiên, đấy đã có thể là bàn đẹp nhất của một thủ môn qua mọi thời đại.
* Có bao giờ ông đi quá xa trong việc la hét các hậu vệ. Họ có giận ông không? Giải quyết chuyện này sau trận đấu có dễ không?
Việc này đơn giản mà. Vòng cấm là của tôi, họ phải theo sự điều động của tôi. Tôi không bao giờ đi quá xa và cũng chả có việc gì phải giải quyết sau trận đấu cả.
* Con trai Kasper của ông giỏi đến đâu? Ông có bao giờ la hét và chỉ trích cậu ấy không?
Tôi không muốn trả lời câu này.
* Roy Keane chỉ trích ông tơi bời trong cuốn sách? Mối quan hệ giữa ông của người cựu thủ quân của M.U thế nào?
À, tôi cũng xin không trả lời câu này luôn.
* Có tin đồn là Nicky Butt làm phỏng "cậu nhỏ" của ông trong phòng thay quần áo bởi một ấm trà? Ông trả đũa cách nào?
Câu này tôi cũng không trả lời. Những gì xảy ra trong phòng thay quần áo chỉ nên ở lại đó.
Schmeichel: "Tôi thích trở thành Đức Giáo hoàng"
* Albert Camus, Eduardo Chillida, Giáo hoàng, Julio Iglesias, ông muốn mình trở thành ai? Ông có phải là một thủ môn theo khuôn mẫu không?
Thủ môn là một phần của đội bóng, nhưng lại có cách chơi hoàn toàn đặc thù. Để trở thành một thủ môn giỏi bạn phải có cá tính mạnh mẽ, thật quyết đoán vì phần lớn bạn phải thi đấu một mình. Thủ môn sẽ là người sửa chữa sai lầm của các cầu thủ phía trên. Nhưng nếu phạm sai lầm, không ai ở phía sau lưng để giúp bạn cả. Vì thế để trở thành một thủ môn giỏi, bạn buộc phải có cá tính của riêng mình, khó mà học theo một khuôn mẫu nào được. Còn muốn thành ai ư? Tôi thích trở thành Đức Giáo hoàng.
* Đến tận năm 27 tuổi ông mới sang Man United. Có bao giờ ông nghĩ cơ hội chuyển qua một đội bóng lớn đã qua đi với mình?
Đúng là ở tuổi ấy là hơi trễ để khởi đầu một sự nghiệp đỉnh cao, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ. Đến tận 23 tuổi tôi mới ký hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên trong đời, một phần cũng vì hệ thống giấy tờ phức tạp ở Đan Mạch. Tôi đã có 4 năm thành công tại Brondy, dù ở đó tôi giống một kẻ học nghề hơn. Tôi luôn nghĩ tới cơ hội khoác áo một đội bóng lớn rồi sẽ đến với mình, bất chấp tuổi tác.
* Ông học kỹ thuật "cú nhảy ngôi sao" ở đâu?
Tôi vẫn chơi bóng ném thường xuyên cho đến khi gia nhập United đấy chứ. Và trong môn này, tôi chơi ở nhiều vị trí khác nhau chứ không chỉ là thủ môn.
"Cú nhảy ngôi sao" (khi Schmeichel nhảy lên, anh giang cả tay, chân ra giống như một ngôi sao vậy) là một kỹ thuật quan trọng của thủ môn bóng ném. Khi phải đón đỡ một quả đánh đầu, cơ hội để cản phá là không cao, kỹ thuật này giúp bạn tăng thêm cơ hội bởi vì bóng có thể chạm vào tay hoặc chân bạn.
* Có thật là ông phải cần đến liệu pháp tâm lý để vượt qua cú sốc sau khi chứng kiến David Busst bị gãy chân? Rồi ông đã đấu nốt những phút tiếp theo của trận đấu thế nào?
Không, tôi chưa từng nhờ đến bác sĩ tâm lý, dù đấy là một trải nghiệm không dễ chịu chút nào. Tôi đã chứng kiến và nghe cả tiếng xương gãy. Khi ấy mới là đầu trận và chúng tôi buộc phải thắng trận ấy. Sân vận động đang rất cuồng nhiệt bỗng trở nên chùng xuống sau sự cố ấy. Cả 2 đội bóng đều rời sân lặng lẽ vào cuối trận. Những gì chúng tôi đã chứng kiến thật là kinh khủng. Nó là một bị kịch.
Chúng tôi đã thăm viếng và động viên David những ngày sau đó, anh ấy phải mổ liên tục. Một năm sau đó chúng tôi tổ chức trận đấu vinh danh sự nghiệp của David. Trận đấu ấy diễn ra vào thời gian nghỉ hè, nhưng mọi cầu thủ United đều đăng ký để được tham gia. Một năm sau nữa tôi lại có dịp gặp lại David. Anh ấy bảo mình vui với cuộc sống hiện tại, được dạy bóng đá cho bọn trẻ tại Coventry. Tôi cũng vui cho anh ấy. Những chấn thương kinh khủng như thế có thể xảy ra với bất kỳ ai.
Schmeichel và ông thầy đáng kính
* Việc cãi nhau với Eric Cantona sẽ như thế nào? Ông có thói quen lạ lùng nào không?
Tôi sẽ không bao giờ bình luận về chuyện này. Đấy là việc riêng tư. Eric Cantona là một người bạn rất tốt của tôi, những gì xảy ra giữa tôi và anh ấy nên để chúng tôi tự biết với nhau là hơn.
* Chuyện vui nhất với Fergie (HLV Alex Ferguson) là gì? Ông kể được chứ?
Không, cũng không kể được.
* Sai lầm tai hại nhất của ông là gì?
Thật sự là rất ít. Tôi cũng có may mắn là những sai lầm của tôi cũng không để lại những hậu quả nghiêm trọng. Và trong những lần mà tôi phạm sai lầm ấy, các đồng đội cũng đã khỏa lấp rất tốt khi ghi 2-3 bàn ở đầu sân bên kia.
Có lẽ sai lầm lớn nhất của tôi là tại Cúp FA, trận đấu Barnsley. Tôi phá bóng hụt và bị đối phương tận dụng ghi bàn. M.U bị loại khỏi Cúp FA cũng bởi bàn thua ấy.
* Ông nghĩ gì trong đầu khi lao vào vòng cấm của Bayern Munich khi đội nhà vẫn đang bị dẫn 0-1 những phút cuối trận chung kết Champions League 1999?
Tôi nghĩ: ghi bàn thôi. Đấy là điều tôi vẫn làm khi đội nhà chỉ thua với cách biệt 1 bàn trong những phút cuối. Bởi vì thua 0-1 hay 0-2 thì cũng là thua thôi, còn nếu hên thì tôi có thể giúp mang lại bàn gỡ 1-1 thì sao. Tôi là một người cao to, mặc đồ khác biệt, sẽ khiến các hậu vệ đối phương ít nhiều phân tâm và điều ấy sẽ mở ra những cơ hội. Đó là chưa kể việc kèm người của đối phương đã được lên kế hoạch từ trước, nhưng có ai lên kế hoạch kèm thủ môn bao giờ?
* Ông còn nhớ và còn tức với cú tung người sút bóng của mình vào lưới Wimbledon hồi 1997 không được công nhận? Nếu bàn ấy mà thành công, đấy phải là pha ghi bàn đẹp nhất của một thủ môn qua mọi thời đại...
Tiếc chứ, tiếc vô cùng, nhưng trọng tài biên đã đúng, tôi đã việt vị. Đấy là một trận đấu tại Cúp FA, tôi có thể quân bình tỷ số và, tất nhiên, đấy đã có thể là bàn đẹp nhất của một thủ môn qua mọi thời đại.
* Có bao giờ ông đi quá xa trong việc la hét các hậu vệ. Họ có giận ông không? Giải quyết chuyện này sau trận đấu có dễ không?
Việc này đơn giản mà. Vòng cấm là của tôi, họ phải theo sự điều động của tôi. Tôi không bao giờ đi quá xa và cũng chả có việc gì phải giải quyết sau trận đấu cả.
* Con trai Kasper của ông giỏi đến đâu? Ông có bao giờ la hét và chỉ trích cậu ấy không?
Tôi không muốn trả lời câu này.
* Roy Keane chỉ trích ông tơi bời trong cuốn sách? Mối quan hệ giữa ông của người cựu thủ quân của M.U thế nào?
À, tôi cũng xin không trả lời câu này luôn.
* Có tin đồn là Nicky Butt làm phỏng "cậu nhỏ" của ông trong phòng thay quần áo bởi một ấm trà? Ông trả đũa cách nào?
Câu này tôi cũng không trả lời. Những gì xảy ra trong phòng thay quần áo chỉ nên ở lại đó.
Lý lịch trích ngang
Tên đầy đủ: Peter Bolesław Schmeichel
Ngày sinh: 18-11-1963
Nơi sinh: Gladsaxe, Đan Mạch
Cao: 1,91m
Vị trí: thủ môn
Sự nghiệp thi đấu
1981–1984 Gladsaxe-Hero 46 trận (0 bàn)
1984–1987 Hvidovre 78 (6)
1987–1991 Brøndby 119 (2)
1991–1999 Manchester United 292 (0)
1999–2001 Sporting CP 55 (0)
2001–2002 Aston Villa 29 (1)
2002–2003 Manchester City 29 (0)
Sự nghiệp quốc tế
1987–2001 Đội tuyểnĐan Mạch 129 (1)
Club
Các danh hiệu đạt được
Cùng với Brøndby
Vô địch quốc gia: 1987, 1988, 1990
Siêu Cúp Đan Mạch: 1991
Cúp Đan Mạch: 1989
Cùng với Manchester United
Premier League (5): 1992–93, 1993–94, 1995–96, 1996–97, 1998–99
FA Cup (3): 1993–94, 1995–96, 1998–99
Cúp Liên đoàn: 1991–92
FA Charity Shield (4): 1993, 1994, 1996, 1997
UEFA Champions League: 1998–99
UEFA Super Cup: 1991
Cùng với Sporting Lisbon
Vô địch Bồ Đào Nha: 1999–2000
Cùng với Aston Villa
Cúp Intertoto: 2001
Cùng với đội tuyển Đan Mạch: Vô địch Euro 1992